[Sưu Tầm] Vua Chế Trời Nam (Tam Quốc Chế)

By Nobita9x · Lượt xem: 26.223

LỊCH THI ĐẤU AOE NGÀY 08/03/2024

Thông báo chính thức giải đấu AoE All Star Cup 2022

Điều lệ giải đấu AoE Xgaming Đại Chiến II: Thi đấu theo luật Trung Quốc

Vua Chế Trời Nam Hồi I

Thuở xa xưa – chưa nhớ rõ năm nào và đời nào: Khi thế giới IT đang trong buổi hồng hoang, thiên hạ Gamer đang trong thời loạn lạc. Các Game thủ chỉ biết lấy việc đánh Mario làm vui, chơi Ninda tiêu sầu cho qua ngày đoạn tháng. 
Lúc bấy giờ, ở một nơi rất xa – cách Việt Nam chúng ta nửa vòng trái đất, xuất hiện một chàng tuổi trẻ tài cao họ Gate tên Bill. Vốn dòng dõi nhà quan nên tư chất thông minh đã có sẵn từ lúc mới lọt lòng. Lớn lên, khi vào đại học chàng học một biết mười, học mười biết một trăm, học một trăm thì …hết tiền nên bảo lưu đi làm kiếm tiền chờ ngày học tiếp!
Tạm gác bút nghiên, giã biệt mái trường với hai bàn tay trắng. Chàng Bill buôn ba khắp nơi, làm rất nhiều nghề nhưng cuối cùng chàng đã chọn IT làm còn đường lập nghiệp. Âu cũng là duyên trời. Chàng Bill đã thành công rất nhanh và chẳng bao lâu đã xây dựng được cho mình một vương triều IT hùng mạnh lấy tên là Microsoft. Sau khi đã thu được những thành công rực rỡ Bill Gates đã trở thành Ông hoàng đầy quyền uy trong lĩnh vực IT . Một hôm nhân ngày quốc tế HSSV ngài Bill nhớ về trường xưa buồn mà cho mời các quan ra vườn đào uống rượu! Khi rượu đã vài tuần, đồ nhắm vơi gần quá nửa. Bill Gates ngồi tựa gốc đào ra điều trầm ngâm suy nghĩ. Các quan thấy thế làm kinh bèn đồng thanh hỏi:
- Thưa Chúa công: Chúng tôi theo hầu Chúa công đã bao năm từ thuở thanh 4Ram Mb còn bẻ đôi, Ổ cứng 3 GB còn xẻ nửa. Gian khó khôn cùng vẫn sát cánh bên nhau vượt qua bao khó khăn để xây dựng vương triều chúng ta bây giờ trở thành vô đối.
Vậy nay chẳng hay Chúa Công có điều chi phiền muộn hãy chia sẽ cùng chúng thần. Nếu vì Chúa Công và Micro thì dẫu cho trăm thân ta phơi ngoài cỏ nội, ngàn thây ta bọc trong da ngựa cũng nguyện xin làm!
Bill Gates uống cạn một li mắt trâu rồi chậm rãi nói:
- Ta thường nghe Võ Nguyên Giáp nước Nam là một vị tướng kỳ tài trong thiên hạ. Từng lãnh đạo quân đội nhỏ bé nước Nam với vũ khí thô sơ đè bẹp bao thế lực đế quốc hung tàn với trang thiết bị quân sự hiện đại tối tân. Dùng đầu óc quân sự thiên tài điều tướng khiển quân để làm nên Điện Biên Phủ chấn động địa cầu hay chiến dịch Hồ Chí Minh lịch sử. 
Ta lại thấy, bên cạnh Võ Nguyên Giáp nước Nam, thế giới còn bao vị tướng tài: Từ Alexsandros Đại Đế đến Thành Cát Tư Hãn. Từ Hanibal, Napoleon đến Erwin Rommel… Họ là những Anh Hùng làm nên tiếng vang của các Để Chế hùng mạnh như Macedonia, Carthanian, Roma…Tiếng thơm của họ còn để lại muôn đời cho hậu thế. Danh tính của họ còn mãi lưu truyền mà sử sách còn ghi!
- Nay ta muốn cùng các ngươi lấy hình tượng đẹp của các tướng tài xưa, lấy sự oai hùng của các đế chế cũ mà xây dựng nên một Game chiến thuật. Biên soạn giáo trình, phổ biến rộng rãi đến mọi quốc gia trên thế giới. Để thế hệ trẻ nhất là các bạn HSSV tham gia luyện tập. Mong muốn cháy bỏng của ta là trái đất ngày càng nhiều Anh Hùng trên mọi lĩnh vực. Trong thời bình thì họ là những con ngoan trò giỏi, không ngừng tu luyện trau dồi để lúc ra trường trở thành các tướng tài trên mặt trận kinh tế, văn hóa, chính trị, ngoại giao… Lúc đất nước có biến thì họ là những anh hùng cầm quân ra mặt trận. Trở thành các tướng tài tỏa sáng trên mặt trận quân sự. Được như vậy thì không những ta mát ruột mát gan mà các ngươi cũng nở mày nở mặt. Không những tài khoản ở các ngân hàng của Microsoft tăng lên mà các ngươi cũng có thêm nhà cao cửa rộng. Không những tên tuổi ta nổi như cồn mà danh tính các ngươi cũng sẽ thơm như rượu làng Vân!
Các quan chăm chú ngồi nghe như nuốt từng lời vàng ngọc. Bill Gates nói xong hồi lâu rồi mà không khí vẫn im phăng phắc.Họ đang mơ hồ có một vị thánh giáng trần đang ngồi trên cao truyền đạo. Phải tranh thủ tiếp thu từng lời không vị Thánh và những lời vàng ngọc sẽ bay đi. Bill Gates gõ nhẹ ly rượu xuống bàn để các quan hoàn hồn rồi sai hầu bàn đi rót đầy các ly rượu. Đoạn nói: - Đó là tâm nguyện của ta từ khi xa mái trường. Hôm nay là ngày HSSV nên ta muốn lấy ngày này làm cột mốc đánh dấu sự kiện ra đời. Các Quan nếu không ai có ý kiến gì thì hãy cùng ta uống cạn ly này rồi từ mai bắt đầu công việc! 
Các Quan đồng loại cụng ly: Một! Hai! Ba! Zô!!! Và Game Đế Chế ra đời là như vậy!

Muốn biết "Đế Chế" du nhập về Việt Nam và những trận chiến đỉnh cao đầu tiên diễn ra như thế nào, xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!
 

Vua Chế Trời Nam Hồi II

Năm 95 triều Microsoft, Bill Gates chính thức tuyên bố Age of Empires ra đời. Môn phái AoE được thành lập và nhanh chóng phát triển rộng rãi. Võ đường được mọc lên khắp nơi, môn sinh theo học rất đông. Bill Gates lại cho mở một lớp đặc biệt đặt tại đảo Hawaii. Mời 95 cao thủ giang hồ đại diện cho các quốc gia trên toàn thế giới đến tu luyện. Trong khóa học đầu tiên và duy nhất đó, số lượng môn sinh của Việt Nam chiếm phần áp đảo (Có lẽ cũng vì Việt Nam có hai Người trong Topten tướng tài thế giới và bề dày lịch sử hơn 4000 năm dựng, giữ nước của dân tộc ta). Những người Việt nam đầu tiên vinh dự được đến Hawaii có thể kể đến những Pluto, Germany, Xuka, TTT… Chẳng bao lâu, khóa học đã hoàn thành các môn sinh Việt Nam đều tốt nghiệp với tấm bằng ưu và nhanh chóng quay về Việt Nam gây dựng phong trào.

Năm 96 triều Microsoft tức năm Aoe 1st of VN. AoE về đến kinh đô Hà Nội. Một trong những võ đường AoE Việt Nam đầu tiên được mở là Trần Xuân Soạn tiếp theo là Nam đồng, Ngõ Tự Do - Cầu khỉ, Tam Giác Bách khoa, Tô Hiệu cũng lần lượt ra đời. Phong trào tập luyên AoE được nhân rộng và phát triển rất nhanh. Mạnh ở kinh đô và nhanh chóng lan tràn ra các châu lân cận như Hải Phòng, Hà Tây, Thái Bình, Thanh Hóa…
Môn sinh khắp nơi ngày đêm hăng say luyện tập, cao thủ AoE lần lượt xuất hiện và các cuộc tỉ thí cũng bắt đầu lẻ tẻ diễn ra.

***

Hà Nội mùa đông năm…96. Cái lạnh như những nhát dao cắt vào da thịt. Gió hắt hiu, giằng xé trên những cây bàng. Hoàng phở ngồi thu lu như một đống… nghe tiếng dương cầm trong căn nhà cổ. Quán phở điều hiu không một bóng người. Xa xa vọng lại tiếng chuông chùa mà càng thêm não ruột… Tình trạng này thì hôm nay lỗ vốn, mai lại chẳng có tiền chơi chế với anh em – Hoàng phở nghĩ thầm mà mặt buồn rười rượi. Bỗng đâu một hiệp khách từ xa tiến lại, chậm rãi bước vào quán. Hoàng phở mừng thầm vồn vã mời ngồi. 
- Dạ thưa quí khách dùng chi?
- Cho một bát phở không đường không đá!
- Chẳng hay Tiên sinh có bị điên không mà ăn nói hàm hồ như vậy? Đây là quán phở chứ có phải quan cafe đâu.
- Ta nhục dần rồi đấy. Khách hàng là thượng đế mà mới mở mồm ra nhà ngươi đã mắng chửi te tua thế là sao? Ta không điên nhưng ta bị ngố, đừng chọc ta! Ta thích gọi phở không đá không đường có nghĩa là phở bình thường. Có sao không. Hiểu chưa. Chưa hiểu ah? Chưa hiểu có nghĩa là chậm hiểu. Mà chậm hiểu có nghĩa là đầu óc có vấn đề nếu không muốn nói là thiểu năng trí tuệ!!!
- Ta đã nhục nặng rồi chứ không phải nhục dần. Ta chửi nhà ngươi có một câu mà nhà ngươi nặng lời chửi ta đến…2 câu. Như vậy có nghĩa là tỉ số đang là 2:1. Nếu ta không san bằng được cách biệt tối thiểu này thì để tiếng xấu muôn đời cho thiên hạ cười chê. Nhưng mà thôi. Người Anh hùng không chấp kẻ tiểu nhân. Nếu ta gây sự với nhà người thì khác gì tự bôi nhọ lên mặt mình. Ta lại tự làm cho thanh danh của tứ đại cao thủ AoE đất Nam đồng hoen ố hay sao?! 
- Nghe danh đã lâu, nay mới có dịp được gặp quả là danh bất hư truyền. Thì ra ngươi là Hoàng phở đó sao? Nhưng Hoàng phở thì cũng đã có gì là ghê ghớm. Đừng thấy ta chưa xưng danh mà Hổ Báo, Cáo Chồn! Cương ngố - tứ đại cao thủ Aoe Ngõ tự do, chân cầu khỉ chính là ta.
- Thì ra ngươi cũng không phải là kẻ tầm thường. Nhưng nếu anh hùng thì sẽ có ngày phân tài cao thấp ở đấu trường. Hôm nay ta bận, ngươi hãy về Ngõ tự do mà tu luyện chờ ngày quyết đấu.
Cương ngố cũng cho là phải bèn ra bắt tay xã giao Hoàng phở rồi cáo từ. Hai bên tạm thời hoãn binh chia tay nhưng trong lòng vẫn còn hậm hực lắm. Cương ngố đi rồi, Hoàng phở cũng đóng cửa quán về thành Nam đồng dưỡng sức.
Nói đôi chút về Hoàng phở; Hoàng phở thuộc thế hệ đế chế thứ hai của Hà thành sau lớp đàn anh đi du học ở Hawaii. Cùng với Thành Tâm, SS, Jindo. Hoàng phở là một trong tứ đại cao thủ giang hồ AoE của thành Nam đồng do Thành Tâm lãnh đạo. Giai thoại về Hoàng phở thì có nhiều nhưng nổi bật nhất có lẽ là khả năng… ăn phở và niềm đam mê đế chế vô bờ bến. Chàng có thể ăn phở thay cơm cả năm trời không biết chán. Ăn phở một đêm 3,4 bát, đánh chế liên tục 5,6 ngày là chuyện bình thường. Không bao giờ biết mệt. Chính vì khả năng ăn phở vô đối và đam mê đế chế quên mình nên Vợ chàng cũng đôi khi phiền muộn. Để được đam mê với sở thích của mình, chàng bèn mở một quán phở để được ăn phở hàng ngày và có thêm tiền chi phí cho quá trình tu luyện môn phái AoE. 

Buổi đó sau khi chia tay Cương ngố. Hoàng phở trở về thành Nam đồng vội vã ra mắt Thành Tâm. Kể lại sự tình và nôn nóng giục Thành Tâm chọn ngày lành khởi binh đánh Ngõ tự do. Thành Tâm nghe xong không nói gì, nét mặt căng thẳng rút Vinataba hút liền 3,4 điếu. Hoàng Phở thấy Thành Tâm không nói gì liền khích tướng thêm: 
- Từ khi theo học môn phái AoE, huynh đệ ta đội trời đạp đất ở đời nào có sợ chi ai! Các cao thủ trên giang hồ đều lần lượt bị khuất phúc dưới chân thành Nam đồng. Huống gì bây giờ cái Ngõ tự do nhỏ bé thế kia thì khác gì đống rơm bụi cỏ. Mà bọn cao thủ ở đó chỉ là đám châu chấu, cào cào làm vương ở chốn ấy mà thôi. Tuy chưa tỉ thí bao giờ nên không biết trình nhưng thử hỏi bọn nó có đẳng cấp thì cũng đã bao giờ bước qua cầu khỉ mà đi ra biển lơn, luận kiếm với các anh hùng trong thiên hạ hay chưa?
Nay bọn chúng lại đích thân đến tận quán của đệ mà gây sự, nếu ta không dám so tài với họ thì hóa ra các cao thủ trong cái thành Nam đồng này đều kém cỏi hết hay sao?
Việc Cương ngố đến quán đệ gây sự là hành động xấc xược không chỉ với đệ, với huynh mà với cả thành Nam đồng. Mong đại ca suy xét!
- Đệ không phải trình bầy nhiều, nếu còn nặng về khâu trình bầy thì xin mời lên Phường. Đệ bận bịu với quán phở nhiều nên cũng chưa có dịp đi ra để mở mang tầm mắt. Vấn đề ta e ngại ở Ngõ tự do không phải Cương ngố, mà là một cao thủ khác trên giang hồ. So với ta thì người ấy hổ báo cũng chẳng kém gì đâu. Người đó là Romance hiện đang lãnh đạo võ đường AoE Ngõ Tư Do. Việc này phải bàn thêm. Ngày mai, Đệ cho mời các quan thiết triều để chúng ta bàn tiếp.
Hoàng phở lẳng lặng ra về, trong lòng tơ vò trăm mối. Sáng hôm sau buổi thiết triều vẫn diễn ra bình thường như mọi lần. Nhưng có vẻ các quan cũng đã nghe phong thanh chuyện quán phở nên không khí có phần hơi căng thẳng. Thành Tâm nói:
- Để không kéo dài thời gian căng thẳng của các quan. Ta nói nhanh cho vuông; Nam đồng chúng ta sắp tới sẽ giao tranh phân tài cao thấp với Ngõ Tự Do. Cuộc chiến có thể kéo dài, dân chúng và quân sĩ trong thành có thể phải trải qua những tháng ngày chiến tranh gia khổ. Vậy các quan có ý kiến gì không?
Diego nói: Nghe nói Ngõ Tự Do là một thế lực AoE của đất Hà Thành, Nhiều tên tuổi AoE lẫy lừng đang qui tụ ở đây. Điển hình là Linhdanhthue, Siêu Cường, Cương Ngố…Tên tuổi của họ từ lâu đã nổi như cồn trên sông Tô lịch. Lại Có lảnh đạo tài trí hơn người là Romance nên thế lực AoE Ngõ Tự Do là không thể xem thường. Lại thêm đường vào Ngõ Tự Do vô cùng hiểm trở. Bắc có sông Hồng nam có sông Tô lịch. Để vào thành chỉ có một con đường duy nhất là đi qua cầu khỉ mà thôi. Tướng Quân xuất binh lần này thần e lành ít giữ nhiều. Chi bằng ta ém quân tu luyện một thời gian, đợi đến mùa hạ nước sông Tô lịch cạn dần giao thông thuân tiện ta hãy xuất quân vẫn còn chưa muộn.
- Quân sư nói rất phải. Ta cũng định liệu rằng đây là cuộc long tranh hổ đấu cam go mà không biết kết quả rồi sẽ ra sao. Nhưng các tướng thì nhất tề xin đánh. Ta cũng không muốn thanh danh của Nam đồng bị lu mờ. Từ khi lên làm tướng quân lãnh đạo dream team, Nam đồng vẫn chưa có cuộc tỉ thí nào gọi là đỉnh cao. Ta vẫn chưa có đối thủ nào ngang tầm để phân tài cao thấp. Nay ta đã quyết rồi, mọi chuyện thôi không bàn nữa. Đúng ngày 22/12 nhân kỹ niệm ngày QĐND Việt Nam ta sẽ xuất quân chinh phạt Ngõ Tự Do. 
Nghe xong, các quan nhất tề hô to: Đồng ý! Khi Thành Tâm chuẩn bị cho bãi triều thì Diego hồn nhiên bước ra nói: 
- Nếu Tướng quân đã quyết như vậy, tiểu nhân không dám bàn thêm. Nhưng để Nam đồng chắc thắng, tiểu nhân xin dâng một diệu kế. Ngày 21/12 tướng quân cho mời tứ đại cao thủ Ngõ Tự Do đến quán của anh Hoàng ăn phở. Chế biến phở ngon chiêu đãi họ một bữa no say và mục đích làm sao cho họ ăn càng nhiều càng tốt. Sau đó lợi dụng có chén rượu chén chè mà tướng quân cho anh Hoàng khơi lại chuyện xưa. Cũng tại quán này, ngày nọ tháng kia Cương ngố đến ra oai. Khi đó mâu thuẫn sẽ xảy ra và ta lấy cớ ngay lập tức ngày 22/12 tiến đánh Ngõ Tự Do ắt dành thắng lợi.
Nghe xong Thành Tâm xây xẩm mặt mày nổi trận lôi đình quát lớn:
- Anh hùng như ta sao phải làm chuyện tiểu nhân như vậy để giành chiến thắng. Quân đâu mang Diego ra chém cho ta!
Các quan thấy vậy đều xúm lại van xin và đồng thanh kể lể: 
- Thưa Tướng quân: Diego vốn là đứa trẻ làng nhô suốt ngày mặc áo may ô đạp xích lô đi thồ lúa! Vì đam mê AoE và hâm mộ Tướng quân nên đã theo hầu bao năm chẳng can gì gian khó. Tuy hôm nay có lỡ lời trái ý Tướng quân nhưng xét cho cùng cũng chỉ là lo cho tướng quân và mong sự phát triển của Nam đồng ngày càng hưng thịnh. Công lao thì nhiều mà lỗi lầm hầu như chưa mắc phải. Nay chúa công minh xét công trạng lớn lao từ trước tới giờ mà tha cho Diego tội chết!
Nể lời các quan Thành Tâm tha chết cho Diego nhưng tước hết chức vị, mũ áo. Ký quyết định trả về địa phương. Diego ngậm ngùi, nước mắt lưng tròng ngửa mặt lên trời mà than rằng:
- Ta cũng chỉ vì sự tồn tại và phát triển phồn thịnh của thành Nam đồng mà phải hiến mưu hèn kế bẩn. Anh hùng đến bao nhiêu nếu muốn tồn tài cũng phải biết dựa vào thời thế để tạo thanh danh. Làm tướng tài phải biết mình biết người thì mới mong phần thắng được!
Nói rồi gạt nước mắt tạ từ Thành Tâm và các quan về quê sống cuộc đời ẩn dật!
Người sau có thơ khen Diego rằng:

Trung nghĩa, hiền tài có mấy ai?
Danh truyền muôn thuở khó phôi phai.
Thời thế thế thời thôi phải thế!
Quay về quê cũ đợi ngày mai…
Muốn biết cuộc đời của Diego rồi sẽ ra sao, cuộc chiến Nam Đồng và Ngõ Tự Do như thế nào xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!

Vua Chế Trời Nam Hồi III

Lại nói về Cương ngố; Từ khi gặp Hoàng phở ra về đêm thường không ăn ngày thường không ngủ. Hết đi ra lượn vào rồi lại đi vào lượn ra. Có lúc người ta lại thấy chàng ngồi một mình dưới chân cầu khỉ, ngửa mặt lên trời cười mà không rõ lý do. Romance thấy vậy thì lo lắng lắm, bèn cho gọi Cương ngố đến hỏi thăm:
- Năm nay thời tiết khắc nghiệt, nắng lắm, mưa nhiều và mùa đông thì lạnh cắt da cắt thịt. Thấy dạo này đệ có vẻ không bình thường ta e bệnh ngố của đệ ngày càng có chiều hướng nặng thêm. Đệ nên về tư gia tĩnh dưỡng một thời gian. Ta cắt phép cho đệ nghỉ một tuần, chứ nếu cứ như thế này mà luyện AoE thì có ngày tẩu hỏa nhập ma.
Cương ngố mỉm cười ra về. Romance lắc đầu ái ngại!
Bỗng dưng… được nghỉ, quá rảnh rỗi nên hàng ngày Cương ngố thường lân la đến các quán nước chè trước cổng thành Nam Đồng để thăm dò đối thủ. Bữa ấy, ngồi chưa ấm chỗ, vừa chuẩn bị bắn bi thuốc lào thì nghe phía đông cổng thành dân chúng bàn tán xôn xao. Lát sau thấy một đạo sĩ trong thành dắt ngựa bước ra mang theo tay nải, hành lý, nước mắt đầm đìa lên ngựa nhằm hướng đông thẳng tiến. Người lên ngựa kẻ chia bào. Dân chúng và các quan đưa chân vẫy chào mãi không thôi xem chừng lưu luyến và bịn rịn lắm! 
Cương ngố hỏi ra mới biết sự tình đó là Diego vừa bị Thành Tâm cho về quê thồ lúa. Chàng lại ngửa mặt lên trời mà cười, mọi người xung quanh lại không hiểu lý do và cho rằng: chắc đây là thằng ngố. Cương ngố không nói, trong bụng nghĩ thầm: Cơ hội để ta san phẳng cái thành Nam Đồng là đây rồi nên vội vàng thanh toán tiền nước chè, lên ngựa phi một mạch về Ngõ Tự Do, ra mắt Romance. Thuật là toàn bộ sự việc từ khi gặp Hoàng phở và việc ngấm ngầm theo dõi Nam Đồng từ bữa đó đến nay.
Romance nghe xong, nét mặt cũng trầm ngâm giống Thành Tâm hôm trước. Cầm điếu thuốc lào châm hết 3 bó đóm mà chưa hút được điếu mô. Châm mãi không còn gì để châm (không lẽ lại châm lửa đốt nhà?) nên cuối cùng mới chậm rãi nói:
- Hôm qua ta xem thiên văn, thấy một vì sao trên chòm sao Bắc đẩu bay về phía đông rồi mờ dần nhưng không tắt. Nay lại nghe đệ kể chuyện Diego thì ắt điềm này ứng vào đó chẳng sai. Ta từ lâu cũng đã nghe Thành Tâm và Nam Đồng là một thế lực AoE vô cùng hổ báo. Mấy lần cũng định cáo chồn kéo quân sang Nam Đồng xem hổ báo ra sao. Nhưng vẫn ngại Nam Đồng thành cao, hào sâu địa hình lại hiểm trở. Hơn nữa các tướng tài như Hoàng Phở, SS, Jindo và đặc biệt là quân sư Diego là những vì sao tinh tú. Nay Diego đã đi mà Thành Tâm lại định ngày kéo quân sang thì ngại gì ta không chiến. Thời gian từ nay đến 22/12 cũng chẳng còn nhiều. Đệ hãy về cùng Linhdanhthue, Siêu Cường tập trung binh sĩ, gấp rút luyện tập để chờ ngày cùng ta ra trận.
Cương Ngố tuân lệnh lập tức ra về và bắt tay ngay vào việc chuẩn bị lực lượng. 

Lại nói về Thành Tâm. Từ khi đuổi Diego về Thái Bình thì lòng buồn vô hạn. Thường uống rượu một mình mà nước mắt rưng rưng. Tự hứa với lòng rằng sẽ làm hết sức mình để sớm bình định Ngõ Tự Do. Khi đó sẽ cho người đi mời Diego về trong ngày vui đại thắng. Thành Tâm miệt mài cùng quân sĩ luyện tập không kể ngày đêm. Chẳng bao lâu ngày 22/12 đã tới. Buổi sáng hôm ấy, phía cổng thành Nam Đồng, cờ xí nghợp trời, cồng chiêng inh ỏi. Thành Tâm cỡi Cavalny hùng dũng đi đầu, vai mang cung tên, tay cầm quẩy đá. Tả có SS, hữu có Jindo, Hoàng Phở đi sau hộ tống vũ khí quân trang (bao gồm phím, chuột, tai nghe và một số thứ linh tinh). Đại binh Nam Đồng hùng dũng tiến đánh Ngõ Tự Do.
Chiều tà ngày 22/12 năm AoE 1st of VN, đại quân của Nam Đồng tiến sát đến bờ bắc sông Tô Lịch. Thành Tâm ra lệnh cho quân sĩ hạ trại. Cơm nước xong xuôi, Thành Tâm cho gọi Hoàng Phở, SS, Jindo đến phân công công việc.
- Ngày mai Jindo mang 3 nghìn quân Yamoto ra đóng chốt phía tây, hướng 12h. Nơi ấy là chỗ hiểm yếu, lại đầu sóng ngọn gió, quân địch rất dễ đánh vào nên đệ phải hết sức đề phòng. SS mang 3 nghìn quân Palmyran đóng ở phía đông, hướng 16h. Nơi ấy cũng là chỗ yếu hiểm nên đệ phải vô cùng cẩn thận. Hoàng Phở dẫn 3 ngìn quân Hiltite án ngữ mặt trước 14h, phía sát bờ sông. Còn ta cùng 3 nghìn quân Asyyrian sẽ ở lại giữ trại. (Thành Tâm nằm sát mép tường góc 14h ung dung suốt ngày đánh đàn thổi sáo)
Romance ở Thành Tự Do nghe quân do thám báo về là Hoàng Phở dẫn 3 nghìn quân Hiltte đã tiến sát miền biên ải. Hiện đang dựng trại và bày binh bố trận ở bờ bắc sông Tô Lịch. Lát sau lai nghe tin cấp báo. SS cầm Palmyran đã tiến xuống phía đông, lại thêm Jindo cầm Yamoto đang nhằm hướng tây thẳng tiến. Thế địch rất mạnh, đi đến đâu đều phang phập phũ phàng và chém giết điên cuồng đến đó. Romance thất kinh nghĩ thầm: Cái lão Thành Tâm này ghê ghớm thật, Lão dồn lực cho hai chém tuyển đi đầu nhằm chém phũ quân ta, đợi khi ta sức cùng lực kiệt rồi lão dẫn đại binh Assy hợp với quân Hittite của Hoàng Phở tổng tấn công và nổi dậy ốp chết quân ta. Chiến thuật này ta học từ thuở vỡ lòng, sao có thể lừa ta được. Nghĩ đoạn, Romance cho gọi các tướng, ra nhận lệnh và dặn dò: 
- Nay ta giao cho Siêu Cường lĩnh 3 nghìn quân Assyrian (vốn chạy nhanh như ngựa) cùng 2 vạn thực 2 vạn gỗ ra phía đông nhằm góc 17 giờ mà dựng trại. Tổ chức móc máy. Nếu địch đánh thì không được chống mà chỉ có chạy. Chạy, chạy và chạy! Làm sao kéo dài thời gian và giảm thiệt hại quân mình một cách thấp nhất. Linhdanhthue lĩnh 3 nghìn quân Greek đi mai phục ở phía tây, chặn đường, cướp lương của địch. Vì Thành Tâm chắc chắn sẽ tiếp lương cho Jindo . Khi cướp được lương phải lập tức chuyển ngay về đại bản doanh của ta. Cương Ngố tập hợp toàn bộ lực lượng còn lại, cùng ta sẽ dẫn đại quân tiến đánh Thành Tâm. Chiến thuật sẽ là như thế… như thế...! các tướng răm rắp tuân lệnh và lập tức lên đường!
Ngay sáng hôm sau đại quân của Tự Do gồm Sumerian (máu trâu như voi) của Cương Ngố, và Shang (quân nhiều như kiến) của Romance rầm rập lên 70 chiến thuyền vượt sông Tô Lịch đánh trực diện vào mặt tiền của đại bản doanh Nam Đồng, nơi Thành Phở đóng quân. 
Buổi sáng hôm ấy, khi Hoàng Phở mới ngủ dậy, bỗng thấy phía xa khói bụi ngập trời, một đoàn quân ầm ầm như thác lũ cuồn cuộn tiến lại. Hoàng phở thất kinh vội bước ra trước cửa trại để xem thì Cương Ngố đã dẫn quân đến gần đứng từ xa quát lớn: 
- Thằng chủ quán phở thiu, thịt thừa, bún thối kia. Khi xưa ta tha cho cái mạng … của ngươi là bởi vì chỗ đó không phải chiến trường. Hôm đó ta có chém defeat ngươi thì chiến thắng của ta cũng chẳng có gì là quang minh chính đại. Nay cơ hội ấy đã đến rồi, nếu còn nhớ lời hẹn xưa và nếu ngươi là anh hùng thì hãy ra đây cùng ta phân tài cao thấp. 
Hoàng Phở cũng chẳng vừa chỉ thẳng tay hướng mặt Cương Ngố mắng rằng:
- Ngươi vốn dĩ cũng chỉ là đồ vô danh tiểu tốt, dựa bóng Romance, ăn tục, nói leo mà không biết nhục. Suốt đời bị thiên hạ gọi là Cu ngố mà không biết hổ thẹn hay sao? 
Nói rồi Hoàng Phở vội lấy ngựa, mang đao xông thẳng vào Cương Ngố chém túi bụi. Cương Ngố vội vàng né tránh rồi cũng quay đao chém trả. Hai bên hổ báo điên cuồng đánh nhau chừng 200 hiệp mà chưa phân thắng bại. Đúng lúc đó Romance dẫn đại quân đi sau cũng vừa tới kịp. Romance ra lệnh cho đại quân nhất loạt tràn lên. Hoàng phở thấy vậy vội quay đầu về trại, ra lệnh cho 2 vạn cung trần nhất loạt bắn ra. Hai bên loạn tiễn phân thây, quân thiệt hại nhiều vô số kể. máu chảy thành dòng như nước đổ về sông. Quân của Romance đông hơn lại trâu máu nên nhanh chóng chiếm phần lợi thế. Hoàng Phở biết mình bất lợi bèn thu thập tàn quân, bỏ trại chạy về đại bản doanh của Nam Đồng. Romance thừa thắng xông lên, quyết liệt đuổi theo, truy sát đến cùng. Chẳng bao lâu, đại quân của Tự Do đã kéo đến vây kín đại bản doanh của Nam Đồng. Thành Phở hớt hải chạy về ra mắt Thành Tâm và thuật lại toàn bộ sự việc. Thành Tâm bối rối vô cùng, trong lòng tơ vò trăm mối.
- Như vậy Romance đã đọc vị được chiến thuật của ta rồi. Y đúng là người tài, thiên hạ đồn đại quả không sai. Giờ đây giá như có quân sư Diego ở đây thì hay biết mấy.
Thành Tâm than thở một hồi rồi cũng bình tâm lại. Lệnh cho quân sĩ lập tức đắp thành to, xây chòi cao cố thủ. 1vạn cung trần cùng 2 vạn quẩy đá luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Đoạn lại cho người mang mật thư đi gửi SS,Jindo. Romance thì ngày đêm công phá, lương thực và binh khí do Linhdanhthue cướp được liên tục chuyển về nên lực lượng quân đội của Tự Do ngày càng hùng mạnh. Mọi việc diễn ra đúng kế hoặch, thế trận đang áp đảo hoàn toàn. Romance hả hê nói với ba quân:
- Ngày bắt sống Thành Tâm, san phẳng Nam Đồng không còn xa. Ta chẳng cần đánh vội, chỉ cần bao vây cấm vận một thời gian Thành Tâm ắt phải cho người đi gọi SS và Jindo kéo quân về giải vây. Khi đó ta đã bố trí Linhdanhthue và Siêu Cường chặn đường tiêu diệt. Đợi mãi không thấy hai tướng dẫn quân về, doanh trại thì thực hết, gỗ tàn tất nhiên quân sẽ loạn. Khi ấy …khà khà khà… Thành Tâm không dẫn quân ra hàng ta mới lạ! 

Lại nói về SS và Jindo. Hai tướng tài cầm hai đội quân tinh nhuệ, Là lực lượng chủ lực đi tiên phong nhằm chém phũ, tiêu hao sinh lực địch. Ai ngờ Romance đã bắt được bài nên SS và Jindo không có đối.
Ròng rã mấy tháng trời cứ ban ngay thì quân bên phía Nam Đồng tỏa ra mọi hướng lùng sục, càn quét. Nhưng hầu như không thể đối đầu vì quân bên phía Tự Do cứ thấy bóng quân Nam Đống là chạy. Đêm đến sau một ngày lục sục mệt mỏi, quân Nam Đồng trở về trại mà giấc ngủ không yên, lúc nào cũng thon thót giật mình, nơm nớp lo âu sợ quân Tự Do đánh lén. Lương thảo ngày càng cạn kiệt vì đường tiếp lương Từ Thành Tâm đã bị quân Tự Do chặn đường cướp hết. Quân sĩ thì mệt mỏi, tướng lĩnh chán nản, lại không biết tin từ Thành Tâm ra sao. Đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan thì một ngày Jindo nhận được mật thư từ Thành Tâm. Vội mở ra xem, thư viết: “Nay Romance dẫn đại quân đánh tan Hoàng Phở, giờ đang vây ta rất rát. Đệ thông cảm vì bây giờ ta không thể chuyển lương được nữa. Tình thế gấp lắm rồi, chỉ nội trong vài ba ngày nữa là chúng đánh tan ta. Nay thành Tự Do đang bỏ trống đệ hãy gấp rút tiến đánh, chiếm thành để tạo áp lực trên chiến trường. Khi đệ đã chiếm được Tự Do thì ắt hẳn Romance phải kéo quân về. Ta đã thư cho SS mang quân mai phục dưới chân Cầu Khỉ. Đệ ở trong thành chuẩn bị lực lượng, đợi khi ta đuổi theo Romance đến gần Cầu thì sẽ đốt lửa làm hiệu, đệ lập tức kéo quân ra. Ba mũi giáp công, phen này Romance có mà đi đường biển. Tái bút: Nếu vào thành mà bắt được các cung tần mỹ nữ của Romance thì không được manh động. Việc này ta đã giao cho Hoàng Phở, đến lúc đại quân Nam Đồng hợp nhất ở thành Tự Do rồi chúng ta cùng xử lý.
Đọc xong thư, Jindo cho quân lập tức lên đường, tiến vào thành Tự Do như chỗ không người. Quân ở lại trông thành rất ít, chủ yếu là đàn bà, trẻ con, và một số lính bị thương nên kháng cự yếu ớt. Jindo lấy xong thành, đối đãi rất tử tế với bầu đoàn thê tử và số quân sĩ ở lại của Romance. Đoạn một mặt ổn định lại lực lượng, mặt cho người về báo tin chiến thắng cho Thành Tâm.
Trong khi đó, về phía Romance vẫn chờ tin chiến thắng của Linhdanhthue và Siêu Cường. Còn mình chỉ chờ Thành Tâm ra hàng mà không đánh rát. 
Chợt một ngày có người báo hung tin Thành Tự Do đã mất. Romance vẻ mặt thất thần lòng như lửa đốt, đập phím sưng tay, ném chuột xuống sàn, mắt trừng lên thét lớn. “Thành Tâm...! Ngươi quả là con cáo già. Bằng mọi cách ta phải lấy lại thành Tự Do. Nếu Tự Do mất đi thì ta còn sống trên cõi đời này làm gì nữa. Đoạn cho đại quân lập tức nhổ trại tiến về cứu Tự Do. Thành Tâm nghe tin ngửa mặt lên trời mà cười, đoạn cũng cho đại quân gấp rút đuổi theo. Khi đại quân của Romance về gần đến chân Cầu Khỉ. Chợt thấy trước mặt lửa cháy ngợp trời, quân của SS từ bốn phía lao ra chặn đường. Phía sau thì đại quân của Thành Tâm đang ùn ùn tiến tới. Ronmance giao cho Cương Ngố kháng cự mặt sau còn mình thì tả xung hữa đột mở đường máu cho quân tiến qua cầu. Quân hai bên lao vào nhau chém giết điên cuồng. Xác chết ngổn ngang, nằm la liệt dưới chân cầu, quân sĩ hai bên thiệt hại nhiều vô số kể. Đánh nhau một hồi , SS thấy mình yếu thế không phải là đối thủ của Romance nên vừa đánh vừa lui chờ quân của Jindo trong thành ra tiếp ứng. Khi Jindo kéo quân tới nơi, hợp với SS hai người lập tức cho quân phản công trở lại. Romance một mình cân hai, phía sau thì Cương Ngố đang bị Hoàng Phở và Thành Tâm “hấp diêm” tập thể. Giao tranh diễn ra giữ dội, tiếng ngựa hí, quân reo, cùng với tiếng binh khí va chạm vào nhau rung động cả một góc trời. Xác quân sĩ ngổn ngang nhiều như ngã rạ. Hai bên đánh nhau từ sáng tới chiều thì quân bên phía Tự Do có phần yếu thế. Romance biết thế lực không cân, nếu tiếp tục giao tranh thì nguy cơ defeat là rất lớn. Romance vội vàng rút lui, cho quân chạy lòng vòng vào trong các ngỏ hẻm. Thành Tâm tức tốc thúc ngựa xua quân đuổi theo truy sát điên cuồng. Quân của Romance thiệt hại gần quá nửa. Romance chạy mãi, chạy mãi… Đến khi mệt nhoài thì bỗng đâu chiêng trống vang lừng, cờ xí ngợp trời một đoàn quân ào ào tiến rới. Romance hoa mắt chóng mặt nhủ thầm: “ Trời hại ta rồi. Không lẽ Romance danh tiếng oai hùng lẫy lừng mà lại chết ở xó xỉnh này sao?!” Nghĩ rồi rút kiếm định quyên sinh nhưng Linhdanhthue và Siêu Cường đã đứng ngay trước mặt. Hai bên gặp nhau, mừng mừng, tủi tủi, không nói nên lời. Romance vội cùng Cương Ngố thu thập tàn quân, hợp cùng Siêu Cường, Linhdanhthue nhất tề xông lên. Thành Tâm bị phản công bất ngờ thì vô cùng bối rối, lại không quen các ngõ ngách của Tự Do nên đội hình, quân sĩ của Thành Tâm nháo nhác, hỗn loạn. Mạnh ai nấy chạy, mỗi người một nơi, các tướng bên phía Nam Đồng không hợp được quân nên bị phía Tự Do đánh cho te tua tơi tả. Thành Tâm cùng một số tướng sĩ gom nhóm tàn quân chạy một mạch về phía sông Tô Lịch. Romance thừa thắng xông lên đuổi theo truy sát. Quân của Nam Đồng chen lấn xô đẩy trên các con thuyền để tìm cách vượt sông. Trên bờ quân Tự Do bắn tên xuống như mưa. Quân của Nam Đồng phần vì rơi xuống sông phần vì dính tên của Tự Do mà thiệt hại nhiều không kể xiết. Thành Tâm về đến đại bản doanh bên bờ bắc, thoát chết một phen, bạt vía kinh hồn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cho quân ổn định lực lượng, xây thành đắp lũy, tích trữ quân lương để chiến đấu lâu dài. Romance cũng cho đại quân dựng trại bên phía bờ nam ngày đêm không ngừng luyện tập. Hai bên như hai con hổ gầm gừ giằng co nhau hai phía bờ sông hết ngày này qua tháng nọ.
Mùa đông năm ấy, mưa gió điên cuồng, nước Sông Tô lịch dâng cao, dân chúng và quân sĩ hai bên đều mỏi mệt. Lại thêm quen sống và chiến đấu trên địa hình Hill Country nên hai bên ký hiệp định đình chiến. Thành Tâm kéo đại binh về thành Nam Đồng còn Romance cũng nhổ trại cho đại binh về Ngõ Tự Do. Chiến tranh tạm qua, dân chúng tạm sống trong những ngày yên bình nhưng thiên hạ bắt đầu phân chia và ân oán giang hồ cũng bắt đầu từ đó...


Muốn biết thiên hạ rồi sẽ ra sao. Các cao thủ nào rồi sẽ xuất hiện trên giang hồ. Xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!
 
Vua Chế Trời Nam Hồi IV

Trước nói: Nam Đồng Và Tự Do chia tay nhau trên dòng sông Tô Lịch mộng mơ trong một chiều mưa tầm tã. Cả hai ra về mà lòng đầy lưu luyến. Về phía Nam Đồng Jindo trách Hoàng Phở cái tội tham ăn, sợ người khác tranh mất phần mà để tuột khỏi tầm tay bao cung tần mỹ nữ. Còn về phía Tự Do Linhdanhthue và Siêu Cường thì nhất loạt kể công đã quên mình cứu chúa. Ai cũng tự nhận rằng nếu không có mình thì Romance đã defeat từ lâu. Các tướng ôm nhau cười hả hê rồi dẫn nhau ra “Bia 
Hơi HN”. Bên phía Nam Đồng Thành Tâm cũng cho các tướng đến thịt *** Nhật Tân.
Các tướng và quân sĩ vui vẻ cười đùa, ăn uống no say rồi ai về nhà nấy. Sau những ngày chiến chinh gian khổ, về lại thành Nam Đồng, một hôm Thành Tâm cho gọi Jindo rồi nói: 
- Cổ nhân có câu: “Khuyển Mã Chi tình”. Ta với quân sư Diego tuy là bậc chủ tớ nhưng lúc nào ta cũng coi quân sư là bạn. Dù hoành cảnh có như thế nào thì ta vẫn biết ơn và tôn trọng quân sư. Nay đệ hãy về Thái Bình, bảo với quân sư rằng ta đã nghĩ lại và bỏ qua chuyện cũ. Quân sư hãy vì AoE mà quay lại thành Nam Đồng để cùng ta xây nghiệp lớn.
Nghe xong, Jindo tuân lệnh và lập tức lên đường. Chàng lên ngựa phi một mạch gần 200 dặm về thẳng đất Thái Bình. Đồng lúa bao la, cò bay thẳng cánh. Jindo miên man như quay về tuổi thơ với cây đa, giếng nước, sân đình. Tâm hồn đang treo ngược cành cây thì bỗng giật mình khi đàng sau có tiếng người quát lớn:
- Tên kia! Mày đi đâu, trong túi mày có gì?
- Ta đi tìm quân sư Diego, trong túi ta có tiền!
- Thế bây giờ trong đầu ngươi đang nghĩ gì?
- Ta đang nghĩ xem đường về nhà quân sư đi lối nào và có nên hỏi thăm người đang hùng hổ quát nạt ta hay không?
Người kia tiến lại gần, cười hề hề rồi nói tiếp: Ta thấy người là khách lạ nên giả vờ dọa ma xem người có sợ không. Chứ người quê vốn tính hiền lành, thật thà, tốt bụng, ngươi chớ có lo. Ai chứ quân sư Diego thì cả làng đều biết. Ngươi hãy đi ra phía bờ đê rồi nhằm hướng 12h, khi nào thấy một bức tường thành, có bức tượng người anh hùng dựng giáo đứng canh thì chính nhà quân sư Diego ở đó. Jindo cảm ơn người chỉ đường rồi thúc ngựa đi về hướng 12h. Chẳng mấy chốc đã thấy hiện ra trước mặt một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ. Jindo xuống ngựa bước vào, gặp người nhà Diego thì mới hay quân sư đã đi công tác xa mà chưa biết lúc nào về. Jindo nán lại (kiếm bữa cơm trưa) chờ đến chiều, vẫn không thấy quân sư nên xin phép gia đình rồi buồn bã ra về. 
Jindo quay về thuật lại toàn bộ sự việc với Thành Tâm rồi bảo Thành Tâm chọn ngày lành, tháng tốt để quay lại Thái Bình. Thành Tâm buồn rầu mà nói: 
- Đệ không phải đi nữa đâu, vì ta biết, có đi, có gặp thì quân sư cũng chẳng quay về. Không phải quân sư không có nhà mà biết chắc rằng ta sẽ cho đệ xuống mời rồi cố tình tránh mặt đó thôi. Ta đã dự liệu được là quân sư sẽ không bao giờ quay về với thành Nam Đồng này nữa. Vì bát nước đã hắt đi khó lấy lại cho đầy. Ta cho đệ đi cũng chỉ vì cái tình, với thành ý thể hiện sự tôn trọng, lòng biết ơn của ta vẫn hướng về người cũ mà thôi.
Nói rồi Thành Tâm quay đi với nét mặt đăm chiêu, Jindo ra về lòng cũng đầy tâm trạng.
Ít lâu sau, nhằm đúng ngày Tí giờ Dần. Khi tiếng gà gáy canh năm râm ran thì cũng là lúc Jindo thức dậy. Chàng thắp hương cầu trời cho chuyến đi thành công rồi vội vàng chuẩn bị hành lý, cơm nắm muối vừng, lên ngựa nhằm hướng Thái Bình, quyết gặp bằng được Diego.
Có lẽ trời đất cũng nghe thấu lời của Jindo nên lần này Chàng đi là gặp. Vừa bước đến đầu ngõ, Jindo gặp ngay… một tiểu đồng. Jindo xuống ngựa, tiểu đồng lễ phép ra chào rồi hỏi: Tướng quân có phải là Jindo ở thành Nam Đồng đó không? Jindo ngạc nhiên, tiểu đồng lại nói tiếp: Sư phụ sai tôi ra đón tướng quân ở đây. Người đang đọc sách ở thư phòng, mời tướng quân theo tôi. Hai người cùng nhau bước tới thư phòng. Jindo rất ngạc nhiên khi thấy cảnh “vườn không nhà trống”. Chàng quay mặt sang phía tiểu đồng, tiểu đồng cũng ngơ ngác không rõ lý do. Đoạn nói:
- Có lẽ sư phụ tôi vừa đi ra ngoài, tướng quân cứ ngồi nghỉ ngơi, đợi tôi đi tìm sư phụ.
Nói rồi rót nước lễ phép mời Jindo và xin phép ra ngoài. Jindo nhìn quanh thư phòng rộng rãi. Một khung cảnh choáng ngợp, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, bài trí công phu và sách vở nhiều như núi. Đọc qua một loạt các tiêu đề thấy toàn các sách viết về đế chế. Nào là “giáo trình đế chế nâng cao”, “kinh nghiệm và thủ thuật đánh team” rồi “AoE trị quốc bình thiên hạ”. (Hồi đó chưa có “Vua Chế Trời Nam” chứ nếu có thì cuốn sách quý này chắc cũng được Diego đặt nơi trang trọng nhất). Thấy một quyển để trên bàn, có lẽ là Diego đang đọc dở. Jindo tiến lại gần, mở ra xem, thấy tiêu đề là “Ông bầu đế chế” tiếng Việt Nam nhưng nội dung thì vô vàn thứ tiếng. Jindo không thể hiểu nội dung nhưng nhìn quốc kỳ chàng có thể nhận ra. Nào là Braxin, Argentina, Anh, TBN, Italia, Cameroon, Nam Phi, Nhật Bản, Hàn quốc… Jindo ngạc nhiên và nghĩ thầm khâm phục: Quân sư quả là người học rộng tài cao. Nếu nghiên cứu được cuốn sách này, tính sơ sơ quân sư cũng phải biết đến mười thứ tiếng. Đang miên man suy tư thì tiểu đồng lên gọi: - Mời tướng quân xuống phòng ăn dùng bữa sáng. Thầy tôi đang đợi người ở đó.
Jindo vội vã bước theo tiểu đồng đến phòng ăn. Khi thấy Diego, Jindo mừng khôn xiết tả không nói nên lời. Diego cũng không nén được cảm xúc. Hai người ôm chặt lấy nhau truyền hơi ấm nhớ nhung sau những ngày xa cách. Đoạn Diego nói:
- Ta biết huynh xuống thăm ta nên đã đợi ở thư phòng. Ngồi nghĩ miên man lại chợt nhớ ra tiết canh cháo lòng là món huynh khoái khẩu. Vậy nên đã tự tay đi mua, mời huynh thưởng thức.
Diego rót rượu, hai người uống cạn 100% rồi hàn huyên chuyện trên trời dưới bể. Jindo muốn vào việc luôn nhưng Diego thì cứ gạt đi rồi lảng sang chuyện khác. Mãi hồi sau Diego mới nói:
- Ta biết huynh lặn lội đường xa về đây là có mục đích gì. Đấy chắc không phải mục đích thăm ta. Nhưng thôi, chuyện đó bàn sau. Nay thiên hạ đang lúc thái bình, huynh đã về đến đây rồi thì cứ ở cùng ta rượu chè vài bữa. Lâu rồi ta cũng chẳng có người tri kỷ để hàn huyên. 
Hai người lại cạn ly rồi hàn huyên từ sang tới chiều. Jindo vì lần này giấu Thành Tâm ra đi nên bắt đầu nóng ruột. Đoạn nói:
- Thưa quân sư, Thành Nam Đồng từ khi vắng bóng người bỗng trở nên hiu quạnh. Tướng quân thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Nay quân sư hãy vì đế chế mà quay về, để thành Nam Đồng được chứng kiến cảnh đoàn viên sum họp.
Diego bỗng khóc rống lên rồi nói trong nghẹn ngào nức nở:
- Người xưa thường nói : “Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung”. Dù có trong hoàn cảnh nào thì Con cũng không bao giờ chê Cha Mẹ khó. Từ thuở hàn vi đến thời thịnh vượng, ta với tướng quân đã gắn bó với nhau như những người ruột thịt. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tướng quân vẫn đối tốt với ta. Ơn nặng nghĩa đầy, là một người con thành Nam Đồng, ta còn nặng nợ với non sông mà có lẽ cả đời không trả hết. Nay tướng quân đã đích thân cho huynh về đây mời ta, với bổn phận làm tôi nếu ta không đi thì quả là đắc tội. Không phải ta còn để bụng chuyện xưa mà có lẽ là số trời, cái duyên của ta ở thành Nam Đồng không còn nữa. Huynh hãy về nói với tướng quân, ta không thể trở về nhưng tâm trí lúc nào cũng hướng đến Nam Đồng, hẹn kiếp sau cùng tướng quân xây nghiệp lớn.
Jindo cũng thổn thức bùi ngùi, biết không thể thay đổi được “ý trời” nên lặng lẽ cáo từ ra về. Dọc đường suy nghĩ miên man rồi bỗng dưng nghĩ ra diệu kế! Chàng ra roi thúc ngựa phi nước đại về thẳng Nam Đồng ra mắt Thành Tâm. Jindo kể lại toàn bộ sự tình và những nỗi niềm Diego nhắn gửi. Đoạn nói tiếp:
- Nay Romance đang còn đó. Thành Tự Do ngày càng vững chãi. Các cao thủ giang hồ lần lượt xuất hiện như nấm sau mưa. Tam Giác Bách Khoa đã như một vì sao lấp lóe trên bầu trời và Dương Quảng Hàm đang rục rịch tuyển quân. Chưa biết thực hư thế nào nhưng nghe thiên hạ đồn thì Tam Giác Bách Khoa qui tụ rất nhiều anh tài như những vì sao tinh tú. Tự Do với Bách Khoa lại cách nhau có nửa bước chân, vốn là chỗ gần gũi thân tình. Nếu họ hợp sức mà tiến về Nam Đồng thì chúng ta vô cùng bất lợi.
Đệ thấy Tô Hiệu là chốn địa linh nhân kiệt. Tướng quân hãy cho đệ 3 nghìn quân ra Tô Hiệu lập võ đường, chiêu hiền đãi sĩ, xây dựng căn cứ, mở rộng bờ cõi. Phòng khi có biến đệ sẽ hợp quân về Nam Đồng cùng tướng quân, khi đó thế lực của ta sẽ càng thêm vững mạnh. Đó cũng là lý do để mời quân sư Diego mà người không thể từ chối.
Thành Tâm lấy làm phải bèn lập tức cấp cho Jindo 3 ngìn quân, chọn ngày lành đi xây thành Tô Hiệu.
Năm đế chế thứ 3 of VN, Ngày rằm tháng giêng. Jindo dẫn 3 nghìn quân ra Tô Hiệu khai thiên lập địa. Mở võ đường AoE, liên tục chiêu sinh và ngày đêm luyện tập. Mặt khác Jindo lại cho quân đi mở rộng khắp nơi, lên rừng chặt củi săn voi, ở nhà thì ruộng vườn tăng gia sản xuất. Chẳng mấy chốc công cuộc xây thành, chuẩn bị lực lượng đã dần đi vào ổn định. Jindo giao việc quán xuyến trông coi Tô Hiệu lại cho đệ tử ruột là 6761 rồi một mình lên ngựa, lần thứ 3 về lại Thái Bình. Gặp lại Diego, Jindo thuật lại ngọn ngành rõ đầu đuôi rồi nói tiếp:
- Xưa kia quân sư nói không còn duyên với đất Nam Đồng nên đã từ chối mà không về. Nay ta đã lập ra thành Tô Hiệu, độc lập hoàn toàn, không còn dính dáng gì đến người xưa chốn cũ. Quân sư hãy vì ta một lần mà đi bình thiên hạ với ta. 
Diego nghe nói thì nghẹn ngào, nắm chặt tay Jindo rồi thổn thức: Ta vô cùng cảm kích trước tấm thịnh tình của huynh, nhưng huynh thử nghĩ xem. Ta đã từ chối tướng quân thì về với huynh sao được. Chẳng lẽ một ngày ta lại đứng trong hàng quân Tô Hiệu nhìn về Nam Đồng với ánh mắt xa xăm. Bỏ thầy theo tớ là một việc chưa ai làm. Như vậy sẽ để lại tiếng xấu muôn đời cho thiên hạ cười chê. Nay ta nể cái tình của huynh đã tha thiết với ta, với nền đế chế nước nhà. Ta sẽ giới thiệu cho huynh một người mà so về tài có thể nói là hơn ta mười bậc. Người này tuy không du học đế chế ở Hawaii nhưng cũng từng kinh qua Harvard, văn võ song toàn, tài trí bẩm sinh, tư chất thông minh, tính tình thẳng thắn. Người này họ Nguyễn tên Đức Vượng tự là Bé Yêu quê miền Yên Bái. Theo học AoE từ thuở thiếu thời, nhưng chưa tìm được người tài chung tay xây thành làm bến đỗ mà vẫn sống ẩn dật trên giật trên giang hồ đó thôi. Nếu Tô Hiệu có được người này, thì việc bình thiên hạ dễ như trở bàn tay. Huynh hãy mau về lo việc đại sự, chúc việc lớn của huynh sẽ sớm thành công.
Jindo mừng lắm, đa tạ Diego rồi xin phép cáo từ, vội vã về thành Tô Hiệu rồi ngày ngày đi khắp chốn giang hồ tìm kiếm Bé Yêu.

Vua Chế Trời Nam Hồi V

Phần trước đã nói. Sau khi đình chiến với Nam Đồng, Romance cho đại quân Tự Do kéo đến quần thảo ở “Bia Hơi HN”. Chủ quán cũng là một tín đồ AoE nên khi biết vinh dự được tiếp tứ đại cao thủ AoE của Tự Do thì lấy làm sung sướng lắm. Một mặt sai người mang tất cả các loại bia ngon cùng sơn hào hải vị ra tiếp đoàn. Mặt khác lần lượt đi tất cả các bàn để bắt tay, cụng ly rồi uống cạn với mọi người. Cử chỉ hồ hỡi, nồng nhiệt và hết mực chân thành. Romance vừa cảm kích, vừa ngạc nhiên trước tấm thịnh tình của một người ngoại đạo. Chàng lễ phép ra chào Anh Bia rồi hỏi quí danh. Sau khi bắt tay Romance, cụng ly, uống cạn một hơi. Anh Bia chậm rãi nói:

- Tôi người Thanh Hóa đất Nga Sơn. Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường. Lớn lên với tiếng Cha ru ầu ơ và những “chuyện ngày xửa ngày xưa Mẹ thường hay kể”. Ký ức tuổi thơ đã in sẵn hình tượng anh hùng của những Bà Trưng, Bà Triệu. Lòng tự hào và khâm phục luôn cháy trong mình khi nghĩ về những bậc tiền nhân được ghi vào sử sách của mảnh đất quê hương như Lê Lợi, Hồ Qúi Ly… thời quá khứ hoặc Phạm Quang Nghị, Lê Khả Phiêu… thời hiện tại. Lớn lên, lòng tự nhủ lòng “làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Học xong lớp 12 tôi quyết tâm bước qua cầu Hàm Rồng về kinh đô ứng thí. “Sông Mã gầm lên khúc độc hành” tiễn người trai xứ Thanh lên đường xây nghiệp lớn… Và rồi năm tháng qua đi. Danh tiếng của Bia Hơi vẫn… chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học và một chứng chỉ Aoe hệ đào tạo từ xa. Không bằng lòng với trình độ hiện tại, tôi quyết sang trời Âu du học. Và rồi năm tháng lại qua đi. Tóc xanh giờ đã… đen thui mà hành trang ngày trở về cũng chỉ là tấm bằng Thạc sỹ cùng một văn bằng Aoe hệ sơ cấp tại chức theo chương trình liên kết đào tạo giữa Istabul và Savanakhet. Trăn trở từ thuở thiếu thời là làm sao cho Đế chế Thanh Hóa đi lên vẫn là một câu hỏi lớn!
Nói đến đây, Bia Hơi ngậm ngùi và “bỗng dưng muốn khóc”. Romance vỗ về, ản ủi, động viên:

- Huynh quả là người có tâm huyết với Aoe. Tấm lòng ấy của Huynh thật đáng trân trọng. Aoe Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, phong trào Đế chế của Thanh Hóa có vẻ vang sánh vai với các team mạnh khác hay không chính là nhờ một phần lớn vào những tấm lòng tâm huyết như Huynh.
Nói rồi Romance cho người mang “Aoe chân kinh”, giáo trình đế chế đại cương và một số…bản phô tô sách quí ra trao tặng. Bia hơi cảm kích vô cùng. Mừng rỡ như bắt được vàng rồi đa tạ Romance. Hai người chia tay nhau. Romance dẫn quân về thành Tự Do còn Bia hơi thì đóng cửa quán bia, nghiên cứu chân kinh, ầm thầm xây nghiệp lớn! Người sau có thơ về Bia hơi rằng: 

Sông Chu cuồn cuộn chảy
Trường Giang sóng bạc đầu…
Anh hùng ôm mộng lớn
Đi hoài biết về đâu?

Mã tiền(1) chưa kịp sắm
Đường xa mỏi bước dò
Cuối đường sầu Đơn Tịnh(2)
Lòng người trăm mối lo…

Vô tình cơn gió lạ
Thoảng qua trước hiên nhà
Nắng vàng lên rực rỡ
Đàn chim đến hót ca!
(1: Ngựa dò. 2: Voi cô đơn)

Lại nói về Jindo, sau khi trở về từ Thái Bình. Jindo nhanh chóng cho cơ cấu tổ chức. Phong cho 6761 làm Trung lang tướng cai quản tất cả công việc trong thành, đồng thời âm thầm không quản ngày đêm lặn lội khắp chốn giang hồ tìm kiếm Bé Yêu. Jindo lang thang khắp nơi. Từ chốn kinh kỳ đến miền sơn cước. Từ bãi rác đến các nhà hàng, từ giảng đường đến các vũ trường. Hễ nơi nào có thông tin về Bé Yêu là Jindo lại một mình một ngựa tức tốc lên đường. Thấm thoát cũng đã qua mấy mùa Xu hào Bắp cải mà thông tin về Bé Yêu vẫn bặt vô âm tín. Một hôm, có người nói Bé Yêu đang luyện “trảm phong binh pháp” ở võ đường trà đá thuốc lá ngay cạnh thành Tô Hiệu. Jindo mừng lắm. Vai đeo cung tên, tay cầm bảo kiếm, mặc giáp, lên ngựa vội vã tiến ra phía cổng thành. Nhưng đời cũng thật lắm trái ngang, đường mộ người tài cũng thật lắm gian nan. Đường nội thành vốn nhỏ hẹp mà người xe diễu hành như mắc cưởi. Từ cổng thành đến chỗ Bé Yêu chưa đầy nửa dặm mà Jindo phải đi hết nửa canh giờ. Khi Jindo tới nơi cũng là lúc Bé Yêu vừa đi khỏi. Bên bàn đá chênh vênh giữa vỉa hè hiu quạnh, chỉ còn lại một chàng thiếu niên ngồi hát ngân nga bài “Lối cũ ta về”. Jindo tiến lại gần. Nhìn kỹ mặt người này thì rất bất ngờ và thật tình cờ. Đây chính là thiếu gia nhà họ Nguyễn, tên là Xuân Long . Em ruột của trung lang tướng Ngọc điên tức 6761. Tương truyền lúc tròn 5 tuổi. Một hôm vào độ cuối năm, khi Xuân Long theo Mẹ đi chợ Đồng xuân mua sắm tết. Khi vừa đến cổng chợ, Long bỗng nhiên cất tiếng say sưa đọc:

Năm nay hoa đào nở
Lại thấy Ông đồ già
Bầy mực tầu giấy đỏ
Bên phố đông người qua

Mọi người ngạc nhiên, quan sát xung quanh thì quả nhiên thấy một Ông đồ râu tóc bạc phơ đang bầy mực tầu giấy đỏ. Hình ảnh Ông đồ vốn từ lâu đi vào dĩ vãng bỗng nhiên lại quay về nên mọi người nô nức đến xem. Xuân Long cũng thích thú xin phép Mẹ lại mua chữ của Ông đồ. Trong hàng trăm khách hàng đang chờ mua chữ. Ông đồ chăm chú nhìn Xuân Long, xoa đầu âu yếm và nói:

- Thằng bé này tướng mạo khôi ngô, tư chất thông minh. Tuy cầm tinh con Trâu nhưng lại có mệnh con Rồng. Nếu gặp đúng thời thì ngày sau ắt làm nên nghiệp lớn. Ta tặng cháu chữ “Huyết” mong rằng từ nay về sau cháu luôn mang trong mình bầu nhiệt huyết, lòng đam mê và quyết tâm để đạt được những thành công.
Nói rồi Ông mài mực, lấy giấy bút viết tặng Xuân Long đúng một chữ và nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi chợ. Mọi người tròn mắt ngạc nhiên nhìn bóng Ông đồ nhanh chóng khuất dần trong không khí hỗn độn xô bồ của phiên chợ tết.
Kể từ hôm đó, Xuân Long rất chểnh mãng chuyện học hành. Long nghĩ thầm: Sau này kiểu gì mình cũng sướng. Số mình là số làm Vua nên có học hay chơi thì cuối cùng mình vẫn làm lãnh đạo. Học mẫu giáo thì đúp tới 3 năm. Đến khi lên sáu tuổi, nhờ sự quen biết của gia đình nên chạy chọt mãi mới xin cho Long được vào lớp 1. Học chầy học cối mãi rồi Long cũng lên được lớp 2 nhưng càng lớn Long càng ham chơi. Đến tuổi thiếu niên thì Long lại chợt nghĩ: Xưa Ông tiên đã biến thành Ông đồ mà tặng ta chữ huyết. Huyết có nghĩa là máu. Mà máu có nghĩa là phải máu me, máu chiến, máu ăn thua. Vì thế cho nên Long lấy cho mình biệt danh “Khát máu”. Suốt ngày la cà các quán hàng để gây gỗ thõa mãn tính hiếu thắng và máu me của mình…
Trái ngược với tính ham chơi cuả cậu em thì Ngọc điên lại là một người vô cùng chăm chỉ. Học rộng, tài cao, văn võ song toàn. Chàng nhanh chóng đỗ đầu trong các kỳ thi hương, thi hội, thi đình và sớm làm quan khi tuổi đời còn rất trẻ. Khi còn theo học môn phái Silicat ở Bách khoa, người yêu chàng đã theo tiếng gọi Aoe của một Pro Tam Giác Bách Khoa mà bỏ chàng ra đi. Từ đó chàng nảy sinh oán thù, quyết tâm theo học Aoe và dấn thân vào thành Nam Đồng bái Jindo làm sư phụ. Lấy hiệu là 6761 làm kỷ niệm cho tình đầu tan vỡ. Jindo mở thành Tô Hiệu, thu nạp tinh binh tu luyện môn phái Aoe ôm mộng bá vương. 6761 được Jindo cực kỳ cưng chiều và tin tưởng. Một mặt truyền hết các tiệu chiêu Aoe mình có, mặt khác giao ấn kiếm cho 6761 toàn quyền quyết định và cải quản quân thần thành Tô Hiệu. Lúc bấy giờ trình Chế của chàng đã đạt đến mức thượng thừa và uy thế cũng lẫy lừng khắp đường làng, lối phố. Cha Mẹ rất tự hào, tin tưởng gửi Khát máu về thành Tô Hiệu cho 6761 dễ bề cai quản và dậy bảo. Vốn tính ngang bướng ham chơi, khi về với Anh trai lại ỷ thế Anh làm to nên Khát máu càng có điều kiện coi trời bằng vung và ngày tháng rong chơi vẫy vùng quên trời đất. Được 6761 truyền cho ít võ nghệ cùng với vài lần học lỏm được vài đường cơ bản về Aoe. Khát máu hoênh hoang đi thách đấu khắp nơi. Có vài người nghe danh 6761, nể mà giả vờ thua nên Khát máu ngày càng thêm hống hách. Cho đến một ngày…có thể nói là một ngày định mệnh. Cái ngày làm nên một bước ngoặt lịch sử quan trọng cho cuộc đời một con người và cho nền Aoe Việt Nam về sau này…


Muốn biết cuộc đời của Khát máu rồi sẽ ra sao. Con đường Aoe Việt Nam sẽ như thế nào, xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!


Note: Truyện có những tình tiết hư cấu và có những câu từ đụng chạm đến các bậc tiền nhân. Xin ngàn lần cúi mình tạ tội!

[nguahoangnh]

BÌNH LUẬN & CHÉM GIÓ

VIDEO AOE HOT TUẦN



GAME THỦ NỔI BẬT

Chim Sẻ Đi NắngBiBi

Hồng AnhGunnyHeHe

VaneloveHoàng Mai Nhi

THỂ LOẠI & CLAN

Solo2Vs23Vs34Vs4

GameTVHà NộiThái Bình

BiBi ClubTrường Phát EC

LIÊN KẾT SITE

Đọc Truyện

LIÊN HỆ ADMIN

Email: adscohet2020@gmail.com

Zalo: 0927244575

Designed by Cohet Dev Team